Nguyễn Lương Vy

Mận


 Trái mận cuối mùa không nỡ hái
Sợ cuống bơ vơ, sợ lá đau
Ta muốn nhìn lâu màu luyến ái
Màu tim rung động đến ngàn sau
1980


(Âm Vang và Sắc Màu)

Đất khách chiêm bao màu mận chín

(Lý đào cũng vậy, chín lung linh)
Cho ta chín với! Màu câm nín
Hồng cả ngàn thâu, gió trở mình



Gió khỏa thân xanh nên rất mượt
Em truồng âm nhạc bước theo sau
Mận hát đào ca và lý hót
Chùm bông hồng hạc bay đi đâu?!

Mận chín bên trời một sắc mây
Đất khô cây hạn chắc em gầy
Còn ta lưu lạc, say vì nhớ
Thơ chép câu thừa, chữ đứng ngây!

Chữ đứng tim, ta chìm theo âm
Nắng khuya ràn rụa phím dương cầm
Phố khuya bên ấy em còn thức
Còn mận em hồng thơm trước sân?!

Ta vẫn ngồi im nghe cố cựu
Nghe tân thanh hiện đại ầm ào
Mận chín dùm ta bao cuộc lữ
Bao sắc màu là bấy chiêm bao

Đất khách chiêm bao chào tiếng nói
Chào các em ríu rít như chim
Hồng bay chín cõi ta thầm gọi
Chiếc lá mồ côi, thơ vắng im!!!

6/2002
(Những ngày đầu tiên trên đất Mỹ)
 

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Mận"